Làm gì để kiếm tiền thật nhanh và thật nhiều? Làm gì để có thể trang trải bao nhiêu món nợ oan trái đang gào thét bên tai từng ngày, từng giờ?
ÔngĐi từ thất bại này đến thua lỗ khác, chưa đầy 2 năm gia đình cô đã suy sụp nặng nề. Cha đau gan vì rượu, mẹ trầm uất thu mình trong một xó nhà lặng câm, thằng em bỏ nhà đi bụi đời. Chỉ còn hai chị em gái mà cô là con lớn đang phải cáng đáng miếng ăn cái mặc cho cả nhà, kể cả thuốc thang cho cha. Đứa em phải nghỉ học lúc mới thi xong lớp 10, còn cô đang học dở dang ngành hội họa.
Bây giờ cả nhà cô chỉ còn lại cái quán càphê nhỏ xíu bán lây lất từng ly cho người quen trong xóm mà có khi sổ nợ vẫn chất chồng. Chung quanh nhà cô họ đều sửa sang thật đẹp, có căn còn lên 2,3 tầng cao vút?
21 tuổi, trong trắng,hồn nhiên, cô đã phải oằn lưng gánh nổi lo cơm áo. Bây giờ cô là đầu tàu, là chủ nhân và là con nợ. Ngày nào cũng có người đến đòi nợ, riết thành quen. Mỗi khi thấy bóng họ là cô dặn nhỏ em:
- Nói giùm chị hai, để từ từ chị đi làm rồi trả?
Đi làm? Ở đâu?
Cái vốn sinh ngữ hồi học phổ thông cộng với và lớp ban đêm chỉ đủ cho cô một chân bán hàng ở những tiệm nhỏ, thế thì đống lương không thể đủ.Phải chi có một ông bụt hiện ra và bảo: "Con muốn ước điều gì?".
Điều gì ư? Xin cho cô một công việc đủ để trang trải hết nợ nần, thế thôi. Với cái quán nhỏ này cô có thể xoay sở cho bữa cơm đạm bạc qua ngày.
Có lẽ ông trời nghe tiếng kêu cầu của cô nên cho "Ông bụt" hiện ra thật. "Ông bụt" đó là một người Hoa rành tiếng Việt, khoảng 45 tuổi. Lần đầu tiên ông dừng chiếc Dream mới toanh trước quán của cô làm cô ngạc nhiên khôn xiết, ông ta hỏi thăm cô có biết quanh đây có ai tên LyLy không? Cả cáixóm nhỏ này làm gì mà có tên đó.
- Thưa ông, không có ạ?
- Tiếc thật, tôi có người bạn nhắn tìm nhưng không rõ địa chỉ.
Ông ta vào quán gọi chai nước ngọt và gói ?555?. Hiền mừng rơn vì ít khi mà có người khách như vậy. Ông ta nhìn cô cân nhắc rồi hỏi:
- Cô biết tiếng Hoa không?
- Dạ không?
- Thế tiếng Anh?
- Dạ, có biết chút chút.
- Tiếc quá, bạn tôi mới mở công ty, nó bảo kiếm giùm cô LyLy sang làm thư ký.
- Bây giờ việc làm rất khó khăn ?
Hiền nói nhát gừng, ông khách cười nhạt:
- Thời nào chẳng khó, nhưng có đồng tiền là xuôi chèo mát mái hết, cô có đồng ý vậy không?
- Vâng?vâng?
Nhìn qua cái quán của cô, ông ta chép miệng:
- Buôn bán thế này làm sao sống được hả cô? À, cô tên gì? Tôi tên Hoong Lee.
- Nghĩa là ông tên Hồng, họ Lý? Tôi tên Hiền, Nguyễn thị Thu Hiền. Nếu có dịp mời ông ghé uống nước nữa nhé.
Lần đầu, câu chuyện chỉ có thế. Nhưng càng về sau giữa Hiền và ông ta có một sự đồng cảm vô tình gắn chặt, Hiền luôn đoán trúng ý ông ta khiến ông cười vui vẻ:
- Cô Hiền giỏi ghê, nếu tôi là giám đốc chắc sẽ chọn cô làm thư ký. Cô vừa thông minh lại ? duyên dáng nữa.
Chưa đầy 1 tuần sau, 2 người đã như những người bạn tâm đắc. Và rồi ngày về của Hoong Lee cũng đến, ông ta ngỏ ý Hiền đi du lịch một chuyến sang thăm đất HongKong, Hiền lắc đầu:
- Nhiều tiền lắm,không đi được đâu.
- Cô đừng ngại, trong đoàn chúng tôi có một người bận việc phải ở lại thêm một thời gian, nếu cô bằng lòng tôi sẽ làm các thủ tục cần thiết.
- Nhưng?cái quán này và gia đình tôi?.
- Ồ chuyện nhỏ, tôi sẽ giúp cô một ít tiền, coi như quà tặng của 1 người bạn vậy mà? Cô đi cho vui nhé? Biết đâu cô sẽ tìm được việc làm bên ấy?
Nói xong ông ta móc ra tờ 100 đôla đưa cho Hiền, cô tròn mắt:
- Cho tôi ư?
- Có bao nhiêu đâu, cầm cho tôi vui.Mai tôi trở lại, cô cứ hỏi ý kiến gia đình nhé?
Dĩ nhiên trong nhà còn có ai nữa mà phản đối. Hiền chỉ cần căn dặn cô em gái vài việc cần thiết và đưa cho nó số tiền kia để chi tiêu, cô sẽ đi trong nửa tháng.
Sau chuyến bay dài đầy bất ngờ thú vị, Hiền được ông ta đưa đến căn biệt thự ở ngoại vi thành phố. Nói rằng ở đấy tiện hơn cho cô vì khỏi phải trình báo lôi thôi.Hiền tin lời. Đêm đầu tiên xa nhà cô không ngủ được. Mọi thứ đều quá mới mẻ sang trọng với cô. Căn phòng cô nằm thật lý tưởng, nó mở ra một góc vườn đầy cây cảnh. Trong phòng có đầy đủ tiện nghi hiện đại như máy hát,ti vi,đầu máy,phim ảnh?
Tiếp tục>>